Người dịch: Whistle

Như Sơn Kình, trong nháy mắt đã bị phá vỡ.

Nhị Trọng Khiên Phản cũng chỉ chống đỡ được một lát liền vỡ tan, tia điện tứ tung, Chu Giáp hạ thấp khiên, dồn lực vào chân.

“Ầm!”

Giống như sao băng rơi xuống đất, một cái hố to có đường kính hơn ba mét đột nhiên xuất hiện.

Chu Giáp đứng ở trung tâm hố sâu, mặt mày nghiêm túc, một tay cầm khiên, một tay cầm rìu, nhìn bóng dáng cách đó không xa.

Ánh mắt Chu Giáp rất nghiêm nghị.

Hổ nhân!

Nửa dưới là tứ chi của hổ, đầu là người.

Trên cơ thể cao hơn ba mét là những hoa văn kỳ lạ, con hổ nhân cầm một thanh cự kiếm dài hơn hai mét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Giáp.

Khác với hai con hổ nhân trước đó.

Hình thể con này, rõ ràng là to lớn hơn, chỉ riêng trọng lượng, e rằng cũng đã hơn năm trăm cân.

Còn khí huyết cuồn cuộn, kình khí khủng bố tỏa ra, đều chứng minh tu vi của nó là cửu phẩm Nội Kình, hơn nữa căn cơ rất vững chắc.

Cửu phẩm?

Chu Giáp giật mình.

Cho dù là Stuart Warren, thập phẩm, dốc hết sức cũng không thể phá vỡ Khiên Phản của hắn.

Mà con hổ nhân cửu phẩm này lại có thể dùng kiếm liên tiếp đánh tan Như Sơn Kình và Nhị Trọng Khiên Phản, rốt cuộc sức mạnh của nó khủng bố đến mức nào?

Phải biết rằng…

Chu Giáp đã kích hoạt Bạo Lực.

Tuy rằng vì thời gian, nên Bạo Lực vẫn chưa được kích hoạt hoàn toàn, nhưng lực lượng của con hổ nhân này chắc chắn mạnh hơn Stuart Warren rất nhiều.

Cho dù là xét trong số các cao thủ thập phẩm, e rằng cũng là cường giả.

Quan trọng là…

Nguyên Tinh đang ở trên người nó!

“Nhân tộc?”

So với sự kinh ngạc của Chu Giáp, Phi Hổ cũng cảm thấy khó hiểu.

Nó trời sinh đã có sức mạnh phi thường, thậm chí còn mạnh hơn đồng loại, không nói đến loài người yếu ớt, nhưng tu vi của người trước mặt hình như chỉ là bát phẩm.

Vậy mà có thể đỡ một kiếm của nó mà không chết?

Tuy rằng có chút miễn cưỡng.

Nhưng một kiếm của Phi Hổ đúng là không thể làm Chu Giáp bị thương.

Trên người tên này chắc chắn ẩn giấu bí mật gì đó.

“Hừ!”

Phi Hổ hừ lạnh, đè nén suy nghĩ, bất kể ngươi có bí mật gì, đã dám ra tay với đồng loại của ta, chính là tự tìm đường chết.

“Gào!”

Phi Hổ há to miệng, gầm lên như sấm.

Bốn chân dẫm mạnh, mặt đất nứt toác, chỉ mấy mét, đối với Phi Hổ mà nói, chỉ là một bước chân, nhưng lại khiến tốc độ của nó đạt đến cực hạn.

Chu Giáp nheo mắt, kéo lê rìu hai lưỡi sau lưng, đột nhiên nhảy lên, tia sét chói mắt bùng nổ, Cức Lôi Trảm được thi triển toàn lực, ầm ầm chém xuống.

Cự kiếm và rìu hai lưỡi va chạm.

“Ầm!”

Tiếng nổ lớn vang vọng, tường hai bên sụp đổ, mặt đất dưới chân cũng lún xuống.

Phi Hổ lảo đảo, cự kiếm bị hất lên, tay hơi run rẩy.

Còn Chu Giáp lại lùi mấy bước, ánh mắt kinh ngạc, nhìn khiên rìu trong tay, trên tấm khiên xuất hiện vết nứt, rìu hai lưỡi cũng bị mẻ.

Điều này đương nhiên không phải chỉ do con hổ nhân kia.

Mà còn vì Chu Giáp đã trải qua nhiều trận chiến, đặc biệt là lúc đối đầu với Stuart Warren, khiên rìu đã bị hỏng.

Nhưng những vết thương đó…

Không bằng hai kiếm của con hổ nhân.

“Tốt!”

Phi Hổ trợn tròn mắt, gầm lên giận dữ:

“Tới đây!”

“Gào!”

Phi Hổ còn chưa nói hết câu, một tiếng gầm rú đã vang lên từ phía xa, sóng âm lao đến.

Bạch Nhãn Cương Thi!

Chu Giáp và Phi Hổ đồng thời biến sắc, bọn họ không kịp suy nghĩ, lách mình, lùi về phía xa.

“Ào ào…”

Mưa…

Càng lúc càng lớn.

Mây đen che khuất bầu trời, khắp Tinh Thành đều tối đen.

Dây leo không rõ tên mọc đầy trên những tòa nhà cao tầng, mảnh vỡ thủy tinh bị bụi bẩn dày đặc vùi lấp, bàn ghế vốn dĩ rất ngăn nắp cũng nằm ngổn ngang.

Trong một nhà ăn bỏ hoang.

Ở góc phòng, có một bóng người đang co rúm lại, khóc thầm.

Chu Giáp không biết cách an ủi người khác, kinh nghiệm của hắn là, khi nào buồn thì cứ khóc, đợi đến khi khóc đủ rồi, thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Nếu như ngay cả cách này cũng không có tác dụng, Chu Giáp cũng bất lực.

Tóm lại là mặc kệ.

Chu Giáp quét sạch bụi bẩn trên mặt đất, tháo túi sau lưng xuống.

Chuyện xảy ra hôm nay có thể nói là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng thu hoạch cũng rất lớn.

Stuart Warren là tộc trưởng của gia tộc Warren, trên người ông ta đương nhiên không thiếu thứ tốt.

Chỉ riêng thanh kiếm mỏng trong tay đã là một binh khí sắc bén có thể chém sắt như chém bùn, xét về phẩm chất, chắc chắn cao hơn rìu hai lưỡi của Chu Giáp.

Dù sao, lúc va chạm, thanh kiếm mỏng không hề hấn gì, còn rìu hai lưỡi lại bị mẻ.

Điều này cũng là chuyện đương nhiên.

Tài sản tích lũy trong hai năm ngắn ngủi của một mình Chu Giáp sao có thể so sánh được với một gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, đáng tiếc, đây không phải là nhuyễn kiếm, nếu không, có thể phối hợp với Đoạt Mệnh Kiếm.

Chu Giáp một tay cầm kiếm, ánh mắt lóe lên.

Thanh kiếm này nặng khoảng tám cân, dài hơn một mét, lưỡi kiếm dài gần 90 cm, hai mặt đều sắc bén, rộng khoảng 7cm, bề ngoài không bóng bẩy, hình dáng bình thường.

Chuôi kiếm có hoa văn hình vảy cá, vừa vặn với tay, hơn nữa còn có một viên ngọc nhỏ được khảm vào chính giữa, xoay viên ngọc có thể kích hoạt phù văn bên trong.

Thánh quang!

Chắc chắn đây là một thanh bảo kiếm.

Nhưng nhìn qua lại không giống thần binh lợi khí, không nổi bật.

Chu Giáp vung kiếm, kiếm phong gào thét.

Cho dù kiếm pháp của Chu Giáp không cao siêu, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được thanh kiếm này rất vừa tay, giống như là cánh tay của hắn vậy.

Nếu như rơi vào tay cao thủ kiếm đạo, uy lực chắc chắn sẽ tăng thêm mấy phần.

Ngoài thanh kiếm này ra, Chu Giáp còn tìm được hơn hai mươi lá linh phù, hơn ba mươi viên Nguyên Tinh, một ít Nguyên Thạch, cùng với một số bảo thạch, vật liệu trên người Stuart Warren và những người khác.

Chu Giáp nhét đồ vào túi, khiến cái túi phồng lên.

0.51608 sec| 2409.625 kb